Review sách Hoa Vẫn Nở Mỗi Ngày

Tấm bìa của quyển sách cũng gợi cho bạn phần nào về câu chuyện. Một cô gái quỵ ngã trên một nấm mồ, nhưng phía sau đó một sự sống mới cũng đang bắt đầu trên những bông hoa.

Review sách Hoa Vẫn Nở Mỗi  Ngày

Tấm bìa của quyển sách cũng gợi cho bạn phần nào về câu chuyện. Một cô gái quỵ ngã trên một nấm mồ, nhưng phía sau đó một sự sống mới cũng đang bắt đầu trên những bông hoa.


Cô gái ấy chính là Viollet Toussaint, đúng hơn là Viollet Trenet. Một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng và Toussaint chính là họ của chồng cô. Đúng hơn là người đi ngang qua đời cô. Anh ta là một sản phẩm lỗi của một bà Mẹ độc tài, luôn nghĩ ngờ và đề phòng mọi thứ xung quanh rằng tất là đều xấu xa và không đáng tin cậy - Phillip Toussaint. Ngoài vẽ đẹp trai khiến tất cả các cô gái sẵn sàng dân hiến, Anh ta không có gì cả. Vì vậy Anh ấy thường rất hay "đi dạo một vòng" theo cách nói của Viollet mỗi khi Anh ta siêu ngầu trên chiếc moto rời khỏi nhà.


Nhưng với Viollet như vậy cũng quá đủ, Anh ấy cho cô ấy một cái họ, một đứa con gái xinh xắn và một gia đình. Từ đó Viollet có động lực để tập đọc, đánh vần và biết đến con chữ. Cô ấy sống rất đơn giản, cô ấy đọc đi đọc lại một quyển sách đến mức thuộc lòng và sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không đợi họ phải lên tiếng. Cô ấy cam chịu, rất sợ bị bỏ rơi và chẳng khi nào phàn nàn về thói lăng nhăng của Phillip.


Rồi bị kịch ập đến khi đứa con gái bảy tuổi của Cô qua đời trong một vụ cháy không rõ nguyên nhân. Cô sống như đã chết. Cô không thể chấp nhận việc Léo đã rời xa Cô. Cô không đến dự buổi an táng, cô trầm mình trong làng nước biển, nơi những con sóng vỗ về và cảm nhận Léo đang gần cô, ôm ấp cô, giọng cười của con bé hoà tan trong nước cùng với nắng.


Vùng dậy để đi trả lời câu hỏi cho Léo "Chuyện gì đã xảy ra với con vào đêm ấy?". Villot đã gặp một vị bụt giữa đời thường- Saha, người quản trang. Ông sống tại nghĩa trang... luôn. Thật khó có thể hình dung ở một nơi không phải ai cũng dám sống. Saha đã xây dựng cho một thế giới mà bao người mơ ước. Sau bức tường ngăn cách ngôi nhà và nghĩa trang là một khu vườn xanh mướt với đủ rau quả theo mùa. Căn nhà lúc nào cũng có mùi thơm của hoa hồng, đầy nắng và căn tràn sức sống. Ông Saha là một người rất tinh tế, ông gọi những người dưới lớp đất kia là những người hàng xóm không ồn ào. Ông giúp đỡ Viollet như người cha gặp lại con gái ở kiếp trước. Cũng từ đó mà sự sống trong Cô hồi sinh. Cô đã thôi tìm kiếm quá khứ và chôn vui mình trong đó. Cô phát hiện ra rằng Léo có mặt ở khắp nơi trong hoá lá, những giọt sương mai, trong ánh mặt trời và trong làn gió mát. Điều này rất đúng với tư duy của phật giáo chúng ta không sinh cũng không diệt, chúng ta được cấu thành từ vạn vật trong chúng ta có tất cả không chỉ có thân sát và hình hài này. Một ngày nào đó khi trái tim không con đập, có nghĩa là chúng ta đang chuyển sang một trạng thái và hình thức khác. Khi nào có đủ nhân duyên thì chúng ta sẽ lại biểu hiện hay tái sinh.


Viollet tiếp quản công việc của Saha khi ông đến tuổi nghỉ hưu. Cô làm cho chúng ta cảm thấy công việc này có rất nhiều ý nghĩa không đơn giản là mở và đóng cổng nghĩa trang đúng giờ. Cô chăm sóc những con mèo vô gia cư hoặc theo chủ ở tại mộ khi họ chết đi. Cô ghi chép lại những bài điếu văn và quảng cảnh của những buổi mai táng để những người không đến viến có cơ hội biết được điều gì đã diễn ra vào ngày hôm đó. Cô chăm sóc những ngôi mộ, trồng hoa, và ngăn không cho đám thanh niên đến làm phiền người đã mất.


Sự tận tình và tình yêu đối với công việc của mình khiến Cô trở nên rất đặc biệt và thu hút. Nên cuối cùng hoàng tử đã xuất hiện. Nhưng mà ám ảnh của quá khứ, và sự hoài nghi về một hạnh phúc đích thực đã làm Cô mất dũng khí tiến tới với người đàn ông ấy... Kết thúc như thế nào xin để mở để các bạn tìm đọc nhé.