[Annapurna Circuit] Day 9: Shree Kharka to Tilicho Camp (4150m)
Đúng như Raju đã cảnh báo, gió mạnh quật thẳng vào người, và đá từ trên cao bất chợt lăn xuống con đường hẹp chỉ đủ cho một người bước đi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, tôi có thể trượt chân và lao thẳng xuống vực sâu—nơi con sông lạnh lùng kia đang chảy siết.
Sáng nay Tôi không thể nuốt nổi tô cháo gói mặc dù hôm qua Tôi đã ăn nó ngon lành. Cảm giác khó thở cứ đè nặng trên ngực, mỗi lần hít vào đều thấy gấp gáp và hụt hơi nên cố gắng lắm tôi mới uống nổi một chén ngủ cốc pha sữa của Anh trong đoàn chuẩn bị cho. Chúng tôi phải xuất phát sớm vì nếu đường đi đến Tilichol rất nguy hiểm. Sau 1 giờ trưa gió thường thổi mạnh, đẩy những hòn đá từ trên cao lăn xuống đường đi. Nếu thời tiết không ủng hộ thì có thể chúng tôi phải quay lại vào một dịp khác.
Những bước chân đầu tiên trên đường đến Tilicho Camp thật nặng nề. Chưa bao giờ tôi cảm thấy việc thở thôi cũng đủ làm mình kiệt sức đến thế. Ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu len lỏi: Mình có đang quá mạo hiểm không? Có nên dừng lại trước khi đi quá xa? Nhất là khi đã có ba người trong đoàn không tiếp tục -hai người quyết định ở lại Guest House, một người thậm chí đã quay về Việt Nam. Mặc dù đầu óc đầy những suy nghĩ tiêu cực, đôi chân tôi vẫn không ngừng bước. Tôi cảm thấy rằng mình yêu đôi chân này biết bao - chúng không nghe lời bộ não hay do dự, mà luôn kiên trì tiến về phía trước.
Nhưng càng tiến về phía trước, cảnh sắc càng hùng vĩ bao nhiêu, thì sự nguy hiểm cũng gia tăng bấy nhiêu. Đúng như Raju đã cảnh báo, gió mạnh quật thẳng vào người, và đá từ trên cao bất chợt lăn xuống con đường hẹp chỉ đủ cho một người bước đi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, tôi có thể trượt chân và lao thẳng xuống vực sâu—nơi con sông lạnh lùng kia đang chảy siết.
Có những góc cua nhỏ, dốc và gồ ghề đến mức thử thách cả ý chí. Ở đó, tôi không chỉ bước đi bằng chân mà phải dùng cả cơ thể - thậm chí cả… môngđể vượt qua.
Raju đầm một thí nghiệm nhỏ để chỉ cho Tôi mức độ nguy hiểm và đáng sợ của những hẻm vực này. Bạn ấy thả một hòn đá xuống vực dốc dựng đứng… và mất tận ba phút để nó chạm đáy. Tôi rùng mình. Những con đường chúng tôi đang đi qua thực sự không cho phép bất kỳ sai lầm nào.
Mẫn, cậu bạn luôn kè kè bên Tôi, có vẻ rất lo lắng, còn Tôi thì ngược lại chắc do ăn gan hùm nên Tôi luôn cười phấn khích và trấn an Raju rằng "tôi rất ổn, đừng lo cho Tôi".
Tilicho Base Camp nằm ở độ cao khoảng 4,150m được che chắn bởi những ngọn núi không quá cao nhưng giúp chắn gió nên mọi người thường ngủ ở đây một đêm để sáng mai dậy sớm chinh phục Tilicho Lake.
Tôi đã có một đêm chập chờn ở đây vì lạnh và vì buộc phải ngủ sớm.










