[Annapurna Circuit] Day 7: Enjoy 1 day in Manang (3540m)
Bình thường, tôi hiếm khi kiên nhẫn ngồi tỉ mỉ từng nét vẽ, nhưng hôm nay, tôi dành hàng giờ để chăm chút cho từng chi tiết. Có lẽ vì mãnh đất này mang đến cho tôi quá nhiều cảm xúc và nó khơi dậy nguồn cảm hứng trong tôi.

Sáng mai là tôi phải rời khỏi Manang, nhưng lòng vẫn còn vương vấn chẳng nỡ rời xa. Nếu có thể, tôi muốn ở lại đây thêm một tuần nữa. Vì sao ư? Vì tôi muốn trải nghiệm cuộc sống của người bản địa ở đây. Tôi muốn tìm hiểu tại sao trong cái lạnh buốt gia, và thiên nhiên không hề ưu đãi cho họ chút nào mà họ sống rất vui vẻ, tốt bụng và không tham lam.
Hôm nay, tôi đã vẽ hai bức tranh—một tặng Raju, một tặng ông chủ tiệm bánh. Bình thường, tôi hiếm khi kiên nhẫn ngồi tỉ mỉ từng nét vẽ, nhưng hôm nay, tôi dành hàng giờ để chăm chút cho từng chi tiết. Có lẽ vì mãnh đất này mang đến cho tôi quá nhiều cảm xúc và nó khơi dậy nguồn cảm hứng trong tôi.
Có một câu chuyện nhỏ mà tôi cứ nhớ mãi. Khi món mì Ý vừa được mang ra, tôi vô ý làm rơi xuống sàn. Tôi rối rít xin lỗi người phục vụ, vừa tiếc nuối vừa ngượng ngùng chọn lại một dĩa khác. Đến lúc thanh toán, tôi ngạc nhiên khi thấy hóa đơn chỉ tính một phần mì. Tưởng có nhầm lẫn, tôi hỏi lại thì mới biết—Anh chủ đã tặng tôi dĩa mì mới.
Tôi vội chạy đến quầy thanh toán, và nói với Anh chủ: "Tôi đã nghĩ rằng hôm nay là một ngày tệ, thật không may mắn. Nhưng chính Anh và sự hào phóng của Anh đã khiến buổi tối này trở nên thật tuyệt vời."
Manang không chỉ là một điểm dừng chân trên hành trình của tôi. Nó là một nơi khiến tôi tin rằng, giữa thế giới rộng lớn này, lòng tốt vẫn luôn hiện hữu ở những nơi ta không ngờ nhất.








