[Annapurna Circuit] Day 5: Chame to Pisang (3115m)
Tôi cẩn thận chọn một viên đá, đặt lên đỉnh của chồng đá trước mặt, và lặng lẽ cầu mong hành trình được bình an...
Ngày mới bừng sáng với những tia nắng ấm áp lấp lánh trên từng phiến đá, từng cành cây. Đoàn chúng tôi lại hồi hỡi lên đường. Tôi bắt chước Raju, đưa chân lên cao giả làm một cây đàn rồi gảy, vừa nhảy vừa hát như một đứa trẻ vô tư giữa núi rừng bao la.
Một cơn đau nhói ở chân trái khiến tôi khựng lại. Phải dừng lại để đeo bó gối. Những bước đi tiếp theo trở nên nặng nề hơn, đặc biệt là khi xuống dốc. Tôi phải chống cả hai gậy, dồn hết sức giữ cơ thể để giảm áp lực lên chân. Trời nắng nhưng vẫn lạnh, từng cơn gió lùa qua làm cả người khẽ rùng mình.
Hai bên đường, những vườn táo vào mùa hoa, những cành cây trĩu đầy nụ trắng li ti. Tôi dừng chân ở một tiệm bánh nhỏ ven đường, thưởng thức một chiếc bánh táo thơm lừng cùng chai nước ép táo mát lạnh. Vị ngọt thanh tan dần trong miệng, tiếp thêm năng lượng cho chặng đường phía trước.
Càng lên cao, cảnh vật càng kỳ vĩ. Những ngọn núi tuyết dường như gần hơn, bầu không khí cũng lạnh hơn. Chúng tôi men theo những vách đá khổng lồ dựng đứng, con đường mòn nhỏ hẹp như được chạm khắc từ sườn núi. Phía dưới, dòng sông xanh ngọc chảy xiết, phản chiếu bầu trời trong vắt, đẹp đến nao lòng.

Tới đoạn băng qua cây cầu treo, tôi bất ngờ gặp lại hai người bạn Israel. Họ thật đặc biệt—chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ xíu, mở nhạc lớn nhưng không hề ồn ào, mà là những giai điệu vui tươi, rộn ràng. Họ vừa bước đi vừa nhún nhảy theo nhạc, như thể đang nhảy múa giữa thiên nhiên hùng vĩ. Tôi quay sang Raju, cười nói: “Bây giờ tôi có thể nhìn xuống cây cầu mà không còn sợ nữa. Bạn có thấy tôi can đảm không?”


Sau đó là một con dốc cao dựng đứng. Kỳ lạ thay, chân trái của tôi xuống dốc thì đau nhưng khi leo lên lại ổn. Tôi hăm hở bước lên đầu tiên, và nghỉ chân ở giữa khu rừng thông, tận hưởng cái cảm giác chinh phục. Tại một góc nhỏ ven đường, có những chồng đá xếp chồng lên nhau—một dấu ấn đặc trưng của người Nepal. Đi bất cứ đâu cũng có thể bắt gặp những viên đá xếp ngay ngắn như thế. Người ta nói rằng mỗi viên đá đặt lên là một lời nguyện ước, một sự kết nối với thiên nhiên và thần linh. Tôi cẩn thận chọn một viên đá, đặt lên đỉnh của chồng đá trước mặt, và lặng lẽ cầu mong hành trình được bình an.

Chúng tôi nghỉ ngơi để phục hồi sau một chặng đường dài leo dốc. Thời gian trôi nhanh, đã 2:30 chiều mà vẫn chưa đến điểm dừng chân ăn trưa. Raju nói “Sắp tới rồi!”, nhưng tôi chỉ thấy con đường trước mặt cứ kéo dài mãi không thôi.
Sau bữa trưa, tôi đi chốt đoàn, lững thững bước từng bước, vừa đi vừa thả hồn vào cảnh sắc xung quanh. Những ngọn núi tuyết sừng sững giữa bầu trời, mây bay lững lờ như những dải lụa mềm. Thiên nhiên rộng lớn, thời gian chậm rãi trôi, nỗi đau ở chân cũng chỉ còn là một điều thoảng qua. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.

https://casauanchay.com/annapurna-circuit-day-6-pisang-to-manang-3540m/