[Annapurna Circuit] Day 13 - Last Date: Thorung La Pass (5416m)
Những con ngựa 🐴 đã bắt đầu được sử dụng, tất nhiên rồi vì ở độ cao này nhiều người sẽ không chịu nỗi và shock độ cao sẽ tấn công họ...
3 giờ sáng báo thức reng lên, Tôi bật dậy nhưng vẫn chưa đủ dũng cảm để chui ra khỏi chăn. Vừa lạnh, vừa không có điện. Mọi người phải bật đèn pin 🔦 để soạn đồ và làm vệ sinh cá nhân. Tôi làm mất cái đèn pin mất tiêu nên phải dùng điện thoại.
Anh Vũ bận, nên hôm nay tôi tự xếp túi ngủ. Bình thường cứ nghĩ mình không làm được, nhưng hóa ra tôi làm rất gọn gàng, thậm chí còn nhanh hơn cả Anh Vũ. Một điểm cộng cho bản thân trước thử thách lớn nhất của hành trình!
Để chuẩn bị năng lượng cho ngày trek khó nhất trong cung Annapurna, Tôi gọi 1 phần chocolate pancake 🥞với 1 ly sữa nóng và 2 cái trứng gà. Măm măm xong, chúng tôi vác Balo lên và đi. Như kịch bản đã bàn tối hôm qua, đi đầu là Mẫn Nhi, Tôi và Raju khóa đuôi.
Trời tối đen như mực, chỉ có ánh đèn pin lấp loáng trên con đường mòn đầy tuyết. Những đoàn trekker nối đuôi nhau rồng rắn tiến lên dốc, không khí háo hức xen lẫn hồi hộp.
Đi được một đoạn, tôi thấy một nhóm khoảng 20 người dừng lại, hình như có ai đó đang kiệt sức. Chúng tôi vượt qua họ và tiến lên phía trước. Với 4 lớp áo trên người trong đó có 2 cái áo phao, tôi bắt đầu thấy nóng râm ran. Raju giúp tôi cởi cái áo phao ngoài cùng, và đề nghị mang giúp tôi Balo nhưng tôi từ chối. Tôi muốn tự chịu trách nhiệm với mọi thứ thuộc về mình.
Mặc dù có chút mệt và phải thở chủ yếu bằng miệng do quá lạnh nước mũi tự động chảy ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy ông trăng 🌝 sáng ở trên đầu và các vì tinh tú lấp lánh, tôi luôn cảm thấy tốt hơn. Tôi còn đủ sức để hát "twinkle twinkle little star ⭐🌟" với Raju.
Do Mẫn Nhi đi quá nhanh, nên mọi người quyết định cho Thiên đi đầu. Trích ngang ở đây để giới thiệu về Thiên một chút. Cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng ít nói và có vẻ sâu sắc hơn tôi nhiều. Thiên chầm chậm và điềm tĩnh bước từng bước một. Tôi chưa bao giờ nghe Cậu ấy than vãn bất cứ điều gì. Tôi nhớ là có nguyên một đoạn đường dài, Chị Thúy quá mệt nên đã nắm vào balo của Cậu ấy như một cây gậy thứ hai để bước đi. Cậu ấy không thể hiện nhiều nhưng vẫn rất ấn tượng và tạo được sự tin tưởng với mọi người.
Mọi người trong đoàn đi khá tốt. Vượt qua high Camp (4,900m) xem như là đi được nữa đường một cách khá thuận lợi.
Anh Vũ có nói đùa là "Phương châm của đoàn mình là không để ai vượt qua nhóm mình và mình cũng không phải vượt qua nhóm nào".
Từ high Camp, đường bắt đầu trơn trượt do nước đóng băng và tuyết tràn xuống lối đi. Tất cả chúng tôi phải đeo xích vào giày. Có một câu chuyện rất dễ thương là Thiên bị lạc mất xích giày và Anh Dương đã share cho Thiên một chiếc và thế là hai người khập khiển dìu nhau vượt vũ môn quan.
Những con ngựa 🐴 đã bắt đầu được sử dụng, tất nhiên rồi vì ở độ cao này nhiều người sẽ không chịu nỗi và shock độ cao sẽ tấn công họ.
Anh Dương, Mẫn Nhi và Trân có dấu hiệu shock độ cao khi chúng tôi còn khoảng 1 tiếng nữa là tới đèo. Đây là 3 bạn leo tốt nhất đoàn ở những chặng trước đó. Cả đoàn chúng tôi dừng lại nhiều lần hơn dành thời gian để các bạn ấy phục hồi.
Xung quanh toàn màu trắng, nhiệt độ khoảng -3℃🌡nhưng do nắng khá gắt nên chúng tôi không cảm thấy lạnh. Vẫn chưa thấy đích đến ở đâu, nhưng tôi không nôn nóng và lo lắng, trong lòng tôi dấy lên một niềm tin mãnh liệt: 👉 Dù thế nào đi nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc hành trình này.
(Còn tiếp…)






