[Annapurna Circuit] Day 12: Yak Kharha to Thorung Base Camp 🗻
Ngày Tôi Bứt Phá – Từ Đứa Chốt Đoàn Đến Kẻ Về Đích Trong Vinh Quang 🏆
Tôi không muốn viết nhiều về cung đường ngày hôm nay vì so với những gì Tôi đã trải qua thì hôm nay là một ngày khá dễ dàng Base Camp ở độ cao khoảng 4,500 m. Cách Yak Kharka khoảng 3 tiếng đi bộ nếu đi nhanh. Tôi dự tính là mình sẽ đi trong 4 tiếng vì nghe nói lên dốc nhiều, do chuyển độ cao lên khoảng 400m, với bình thường tôi lúc nào cũng là đứa chốt đoàn. Sáng tôi gọi một phần cơm curry có lẽ 7 ngày rồi tôi mới ăn lại món này. Cũng may mà restaurant ở đây khiến tôi có một lời hứa là sẽ ăn nó một lần nữa khi trở về Kathmandu. Chúng tôi chào những người bạn Hungary mới quen và lên đường lúc khoảng 8:15 am. Như thường lệ mọi người lần lượt lướt qua tôi và đồng hành cùng tôi luôn là Raju đáng quý.
Đi được một đoạn, cả hai dừng lại để cởi bớt áo khoác vì cơ thể bắt đầu nóng lên. Raju giúp tôi cột lại dây giày và mang hộ áo khoác cùng mũ trùm đầu. Cậu ấy hào hứng khoe chiếc nón rộng vành màu tím nhặt được đâu đó. Tôi đùa: "Màu tím dành cho LGBT 🌈 thôi nha!" Cậu ấy bật cười, rồi nghịch ngợm bẻ vành nón lên hai bên như một cowboy thực thụ. Thế là từ đó, Nepali Cowboy ra đời! - Có vẻ cậu ấy cũng rất thích tên gọi mới này.
Khi bộ máy trong người tôi khởi động xong, cũng là lúc... tôi không còn thấy đồng đội của mình ở đâu nữa. Họ đã bỏ tôi quá xa! Mới hứa với Raju là hôm nay sẽ challenge bản thân, vượt chướng ngại vật về đích trong vinh quang 🏆. Thấy cũng kỳ mà thôi cũng kệ.
Tôi miệt mài bước đi và động viên bản thân là " Không sao! Lên dốc là sở trường của mình mà!" Tôi hít thở sâu, một hơi hít vào 3 hơi thở ra, cố gắng giữ cho nhịp thở ổn định và cứ thế tôi bước từng bước vững chắc.
Bất ngờ, tôi lần lượt vượt qua hết nhóm này đến nhóm khác. Tình cờ, tôi gặp lại Golden, người bạn quen ở Pisang. Anh ấy là người nhận ra tôi trước: "Fang! Fang!" – Anh ấy gọi tên tôi. Chúng tôi chụp với nhau một tấm hình sau nhiều lần chạm mặt.
Tạm biết Golden, tôi vượt qua một đoàn người rất đông và rất cao to. Tôi sải bước tự tin trong sự bàn tán của họ. Chắc họ đang nghĩ làm sao một cô bé tí teo lại có thể leo dốc giỏi như vậy.
Đi thêm một đoạn nữa, tôi đã nhìn thấy Anh Minh, Chị Thủy và Anh Dụng ở phía trước.
"A! Kiến 🐜kìa! Kiến đuổi kịp rồi! Hay quá!" Giọng của Anh Minh vang lên.
Một luồng động lực bùng lên trong tôi. Sau khi vượt qua vài con dốc nữa, thì Tôi đã bỏ xa Dung và các Anh Chị về đích trong sự ngỡ ngàng mọi người.
Mẫn Nhi trêu tôi: "Bả nói là chân bả đau á. Chân mà không đau, không biết đi tới đâu".
Anh Dương thì cười lớn: "Giả đò thôi chứ gì!"
Anh Vũ nói: "Không thể xem thường Kiến được!"
Tôi chỉ mỉm cười. Hôm nay, tôi đã không còn là đứa chốt đoàn nữa. 🚀





