[Annapurna Circuit] Day 11: Shree Kharka to Yak Kharha🗻
Đôi khi, ta chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút… những điều ta từng ghét có thể hóa thành yêu thương. 💙❄️
Sau một đêm ngon giấc vì chuyến đi quá dài chinh phục Tilicho Lake, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Anh Minh. Anh ấy qua lấy túi đựng hành lí mà Raju gửi nhờ.
Mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ - một màu trắng xóa, tuyết phủ đầy khắp nơi. Chắc đêm qua tuyết rơi dày và nhiều. Tôi bắt đầu thấy ghét trời tuyết, nó làm cho tâm trạng của người ta trùng xuống chỉ muốn vùi mình trong chăn và đường xá còn rất trơn trợt nữa.
Buổi sáng bắt đầu với một miếng apple cake và ly sữa nóng, như mọi lần, tôi không thể ăn hết phần của mình, nên Mẫn Nhi sẽ phụ tôi phần còn lại. Khoảng 8:30 chúng tôi xuất phát, tôi phát hiện ra là mình đã để xích chống trượt ở balo gửi cho Porter mang đi trước. Nhìn ra mặt đường đầy tuyết tôi nghĩ thầm đây có thể là một ngày đúng nghĩa trầy trật với tôi.
Raju trấn an tôi rằng:" Don't worry, I will go with you. Believe in me".
Bạn ấy còn đập đập vào chân để nhắc tôi nói lời yêu thương với nó "love you, love you 😘".
Cũng không quá tệ! Tôi có thể di chuyển khá ổn với đôi giày của mình.
Vượt qua một con dốc khá cao, tôi vừa mệt vừa thở hổn hển, nhưng chỉ một thoáng nhìn sang trái, con tim ❤ tôi lại bình yên trở lại.
"Đẹp! Đẹp quá! Tại sao lại có thể đẹp như vậy", Dung thốt lên.

Trước mắt tôi là một lối đi nhỏ phủ đầy tuyết, hai bên là những hàng thông lấp lửng trong tuyết. Tôi như lạc vào xứ sở của ông già tuyết, của giáng sinh rộn ràng với năng tưng bừng khắp nơi. Tuyết không còn đáng ghét nữa thay vào đó nó đẹp kiêu sa và giúp tâm hồn dịu lại.
Giữa khung cảnh ấy, tôi bật cười, ngẫu hứng hát vang:
"I see your monsters
I see your pain
Tell me your problems
I'll chase them away..."
Tôi đã làm một người tuyết ⛄ theo yêu cầu của một Người Anh yêu quý và đặt nó bên cạnh cây bụi gai trong khi đợi Raju nghe điện thoại.
À mà khoan... có một điều ngớ ngẩn nữa mà tôi mới nhận ra - cái chân đau của tôi hóa ra không phải là chân trái, mà là chân phải! 🤦♀️ Sai định vị đến mức không thể chấp nhận được! Nhưng cứ nhắc đến là nó lại đau.
Tôi nhờ Raju buộc chặt lại cổ giày theo lời khuyên của Anh Minh. Thật tuyệt vời! 45 phút cuối chặng tôi không còn cảm thấy quá đau nữa, di chuyển dễ dàng hơn và vượt qua Mẫn Nhi tôi đến Yak Kharka thứ hai trong đoàn.
Chuyến đi này đúng là một hành trình đầy cảm xúc—từ mệt mỏi, đau đớn, cho đến những phút giây vỡ òa trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Và hơn hết, tôi học được một điều: Đôi khi, ta chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút… những điều ta từng ghét có thể hóa thành yêu thương. 💙❄️
Buổi chiều ở Yak Kharka thật vui! Có vài bạn đến từ Hungary chơi đàn rất hay. Thế là máu văn nghệ trong người tôi trỗi dậy. Tôi chạy tới làm quen và nhờ họ đệm bài I'm yours. Không chỉ thế, tôi còn bày tỏ niềm tự hào khi tự chơi một bài của chị Mỹ Tâm – một chút hương vị quê hương giữa vùng đất xa lạ.
Sau đó tôi chơi trò rút gỗ với các Chú người Nepal. Trước mỗi lượt rút, tôi hài hước làm dấu (đưa tay lên trán và ngực 3 lần) rồi đọc to thần chú: "Om Mani Padme Hum." Hành động đó khiến mọi người cười phá lên, còn tôi thì vẫn rất nghiêm túc với chiến thuật của mình. Kết quả? Tôi thắng 3/5 ván trong sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người!

Chán trò này tôi chạy qua phụ Raju chơi Kayrimbot (giống như là bida vậy nhưng thay vì dùng gậy, người ta dùng tay và bi thay bằng những tấm thẻ dẹp tròn với 2 màu trắng xanh lá). Nói là giúp Raju, nhưng thực tế… tôi cứ đến gần Raju ván nào là banh ván đó! 😆 Không biết là tôi đang hỗ trợ hay “phá đám” nữa. Nhưng dù sao thì, cũng không quan trọng thắng thua, chỉ biết rằng chiều nay đầy ắp tiếng cười và những khoảnh khắc đáng nhớ.






