[Annapurna Circuit] Day 10: Tilicho lake to Shree Kharka 🗻
Mỗi khi không thể bước tiếp nữa, Tôi ôm lấy đôi chân của mình và nói:" I'm so sorry my legs. I love 💕 you, love you!" Thật thần kỳ là khi tôi nói lời yêu thương với đôi chân của mình, tôi cảm nhận được nó dễ chịu hơn một chút
Ngắm hồ Tilicho chưa được bao lâu thì chúng tôi lại phải nhanh chóng quay lại Tilicho base Camp để tránh gió và cũng để kịp thời gian trở về Shree Kharka. Raju nhờ tôi quay giúp cậu ấy video cậu ấy nhảy điệu nhảy truyền thống của người Nepal nên chúng tôi là hai người cuối cùng trong đoàn rời Tilicho lake.
Đường về toàn xuống dốc - phần thưởng cho cả một sáng chỉ có Up and Up. Nhưng mà tôi lại không muốn nhận phần thưởng này tí nào vì chân phải của tôi vẫn còn đau đi xuống nhiều không tốt cho khớp gối. Nhờ đeo xích chống trượt vào giày nên bước chân của tôi tự tin hơn hẳn. Nhưng thỉnh thoảng, những cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, làm cho tuyết bắn vào người lạnh buốt.
Không lượng sức mình tôi chạy băng băng xuống dốc được một lúc thì chân phải của tôi đau đến không nhấc lên nỗi. Tôi hối hận và ko ngừng trách bản thân háo thắng. Mỗi khi không thể bước tiếp nữa, Tôi ôm lấy đôi chân của mình và nói:" I'm so sorry my legs. I love 💕you, love you!" Thật thần kỳ là khi tôi nói lời yêu thương với đôi chân của mình, tôi cảm nhận được nó dễ chịu hơn một chút. Raju cũng muốn thử. Thế là suốt cả chặng đường về, có vô số lời yêu thương được gửi đến đôi chân của hai đứa. Nhưng nhờ thế mà chúng tôi cười nhiều hơn, và quên đi phần nào cái chân đau. 🥰

Về đến Tilicho Base Camp, tôi chỉ có một tiếng để nghỉ ngơi, thu dọn đồ đạc trước khi tiếp tục hành trình trở về Shree Kharka. Tôi gọi một tô mì gói Nepal với trứng chiên, nhưng chỉ ăn được một vài miếng vì mải lo kiểm kê lại đồ đạc. Tô mì nở to và nguội lạnh lúc nào không hay. Tôi ráng gắp vài đũa, rồi sốc ba lô, tiếp tục cuộc hành trình.
Khoảng 1:30 chiều chúng tôi xuất phát, thật khó khăn cho cái chân trái của tôi khi nó chưa kịp bình phục mà lại phải tiếp tục đi tiếp. Cũng cung đường đó mà tôi sao tôi lại có chút lo sợ. Nhìn xuống cái vực sâu hun hút phía bên phải khiến tôi rùng mình và cảm thấy chênh vênh như đang đi thăng bằng trên một sợi dây lơ lửng giữa trời. Không hiểu tại sao lúc đi tôi lại không có cảm giác này. Thỉnh thoảng, những viên đá bất ngờ lăn từ trên cao xuống. Tôi nín thở, thầm cảm ơn vì chúng đã không chạm vào thân thể bé nhỏ của mình.

Còn khoảng 30 phút nữa tôi là tới điểm nghỉ chân của Tôi ở Shree Kharka thì bỗng trời tuyết rơi. Tôi vừa đi, vừa xoay người, vừa hát vang thích thú. Raju cũng bật cười, giơ máy quay lên, giúp tôi lưu lại khoảnh khắc này.
Một trải nghiệm có một không hai – khoảnh khắc tôi sẽ nhớ mãi, như giấc mơ tuyết trằng ban ngày giữa dãy Himalaya hùng vĩ. ❄️❄️❄️
✨ Cảm ơn Tilicho, cảm ơn Nepal, cảm ơn chính mình!






